Admin Yopo
Ban quản trị Team YOPO
- Tham gia
- 15/8/22
- Bài viết
- 6,066
- Điểm
- 48
tác giả
CHUYÊN ĐỀ NGỮ VĂN 9: HƯỚNG DẪN VIẾT BÀI VĂN ĐÓNG VAI NHÂN VẬT KỂ CHUYỆN được soạn dưới dạng file word/ powerpoint gồm các thư mục, file, links. Các bạn xem và tải về ở dưới.
I. Mở bài
Trải qua những năm chiến đấu thăng trầm, đất nước cũng dành được nền hòa bình, độc lập, thống nhất 2 miền Nam Bắc nhưng dư âm của giây phút huy hoàng ấy vẫn còn mãi, ngẫm lại những kỉ niệm bên những người đồng đội. Trong những ngày tháng gian nan ấy chúng tôi đã cùng nhau vượt qua muôn trùng khó khăn, chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vào sinh ra tử rồi trở thành tri kỉ những người đồng chí. Hai tiếng gọi Đồng Chí thiêng liêng vẫn luôn sống mãi trong trái tim Tim tôi chẳng thể nào phai nhòa theo dòng chảy của thời gian.
II. Thân bài
a. Sự gặp gỡ và quá trình trở thành đồng chí của những người lính.
Từng kí ức trong tôi ùa về như một đoan phim hồi niệm từ từ diễn ra. Vào khoảng những năm 1946-1947, Pháp đã nổ tiếng súng như một lời khai chiến và bắt đầu quá trình xâm lược lãnh thổ, bốc lột nhân dân ta. Và trước những việc làm tàn ác của thực dân Pháp, tôi đã xung phong đi lính để góp phần bảo vệ Tổ Quốc và đánh đuổi giặc ra khỏi nước ta. Cứ ngỡ như chỉ có tôi xuất thân từ một làng quê nghèo khó, gian nan, thế nhưng những người lính khác họ cũng vậy từ những người nông dân mà trở thành những người lính.
Quê hương anh thì nước mặn đồng chua còn quê hương tôi đất còn phải cày lên sỏi đá. Chúng tôi là những người không quen biết nhau, cũng là những người xa lạ, chẳng hẹn quen nhau mà chỉ do duyên trời sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau như thế này, trong một hoàn cảnh chẳng phải nên thơ hay hữu tình hay một khung cảnh bình yên mà là khung cảnh của những tiếng súng do chính bọn thực dân xâm lược gây ra cho đồng bào chúng tôi. Chúng tôi là người xa lạ chẳng hẹn gặp nhau nhưng lại may mắn tụ họp về đây trở thành đồng đội trong chiến đấu, cầm súng lên chiến đấu với quân giặc bảo vệ tổ quốc non sông. Đặc biệt hơn, chúng tôi đều mang chung một lí tưởng, mang chung một lý chí, chung một niềm tin về ngày đất nước giải phóng, chung một suy nghĩ căm thù bọn giặc ngoại xâm và lòng yêu nước nồng nàn. Quả thật những người lính như chúng tôi phải chịu đựng những điều khó khăn nhất là cái khắc nghiệt của thời tiết giá lạng và sự thiếu thốn. Chúng tôi không có đủ chăn ấm cho nhau mà đắp, phải cùng đắp chung chăn, vừa sưởi ấm cho nhau giữa thời tiết lạnh lẽo như 1 gia đình. Không biết tựa bao giờ chúng tôi đã trở thành những người bạn với nhau rồi trở thành tri kỉ và gọi nhau 2 chữ Đồng Chí!
ĐỀ BÀI: ĐÓNG VAI NGƯỜI LÍNH KỂ LẠI BÀI THƠ “ĐỒNG CHÍ”
I. Mở bài
Trải qua những năm chiến đấu thăng trầm, đất nước cũng dành được nền hòa bình, độc lập, thống nhất 2 miền Nam Bắc nhưng dư âm của giây phút huy hoàng ấy vẫn còn mãi, ngẫm lại những kỉ niệm bên những người đồng đội. Trong những ngày tháng gian nan ấy chúng tôi đã cùng nhau vượt qua muôn trùng khó khăn, chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vào sinh ra tử rồi trở thành tri kỉ những người đồng chí. Hai tiếng gọi Đồng Chí thiêng liêng vẫn luôn sống mãi trong trái tim Tim tôi chẳng thể nào phai nhòa theo dòng chảy của thời gian.
II. Thân bài
a. Sự gặp gỡ và quá trình trở thành đồng chí của những người lính.
Từng kí ức trong tôi ùa về như một đoan phim hồi niệm từ từ diễn ra. Vào khoảng những năm 1946-1947, Pháp đã nổ tiếng súng như một lời khai chiến và bắt đầu quá trình xâm lược lãnh thổ, bốc lột nhân dân ta. Và trước những việc làm tàn ác của thực dân Pháp, tôi đã xung phong đi lính để góp phần bảo vệ Tổ Quốc và đánh đuổi giặc ra khỏi nước ta. Cứ ngỡ như chỉ có tôi xuất thân từ một làng quê nghèo khó, gian nan, thế nhưng những người lính khác họ cũng vậy từ những người nông dân mà trở thành những người lính.
Quê hương anh thì nước mặn đồng chua còn quê hương tôi đất còn phải cày lên sỏi đá. Chúng tôi là những người không quen biết nhau, cũng là những người xa lạ, chẳng hẹn quen nhau mà chỉ do duyên trời sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau như thế này, trong một hoàn cảnh chẳng phải nên thơ hay hữu tình hay một khung cảnh bình yên mà là khung cảnh của những tiếng súng do chính bọn thực dân xâm lược gây ra cho đồng bào chúng tôi. Chúng tôi là người xa lạ chẳng hẹn gặp nhau nhưng lại may mắn tụ họp về đây trở thành đồng đội trong chiến đấu, cầm súng lên chiến đấu với quân giặc bảo vệ tổ quốc non sông. Đặc biệt hơn, chúng tôi đều mang chung một lí tưởng, mang chung một lý chí, chung một niềm tin về ngày đất nước giải phóng, chung một suy nghĩ căm thù bọn giặc ngoại xâm và lòng yêu nước nồng nàn. Quả thật những người lính như chúng tôi phải chịu đựng những điều khó khăn nhất là cái khắc nghiệt của thời tiết giá lạng và sự thiếu thốn. Chúng tôi không có đủ chăn ấm cho nhau mà đắp, phải cùng đắp chung chăn, vừa sưởi ấm cho nhau giữa thời tiết lạnh lẽo như 1 gia đình. Không biết tựa bao giờ chúng tôi đã trở thành những người bạn với nhau rồi trở thành tri kỉ và gọi nhau 2 chữ Đồng Chí!