- Tham gia
- 28/1/21
- Bài viết
- 86,145
- Điểm
- 113
tác giả
TÀI LIỆU DÀN Ý Đóng vai kể chuyện người con gái nam xương HAY NHẤT được soạn dưới dạng file word gồm 33 trang. Các bạn xem và tải đóng vai kể chuyện người con gái nam xương về ở dưới.
Đề: Em hãy đóng vai nhân vật Vũ Nương và kể lại “Chuyện người con gái Nam Xương”
I. Mở bài
- Vũ Nương dẫn dắt vào câu chuyện.
VD:
Đã hơn một năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan, tôi hiện về nói lời tạ từ rồi ra đi mãi mãi. Tôi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhận cuộc sống dưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nước. Tuy nhiên trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế, nhớ quê hương, nhớ cuộc sống gia đình hạnh phúc trước kia, đặc biệt là con trai. Những kỉ niệm ấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi.
- Khái quát về tình bản thân trải qua
VD:
Tôi tên là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, mọi người yêu quý hay gọi tôi là Vũ Nương. Tôi vốn con nhà nghèo khó nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần chu đáo nên người trong làng khen tôi tính tình thùy mị nết na lại thêm có tư dung tốt đẹp vì thế có bao nhiêu trai làng bám đuổi. Trong đó có chàng Trương Sinh con nhà hào phú. Và cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đó. Chàng đem lòng yêu mến bèn xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới tôi về làm vợ. Có lẽ, cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này khiến cuộc sống của tôi gặp bao khó khăn. Có lẽ, số phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến này chính là khổ cực biết bao!
II. THÂN BÀI
1. Quá trình kết hôn và chung sống với Trương Sinh
- Chồng tôi là Trương Sinh, con một nhà hào phú giàu có ở Nam Xương, nhưng tính lại hay ghen, sợ tôi xinh đẹp, thùy mị như vậy sẽ nhiều người theo đuổi nên chàng vẫn hết sức phòng ngừa.
- Chúng tôi chung sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc, háo hức chờ đón đứa con đầu lòng.
- Đang trong thời gian mặn nồng, hạnh phúc, chiến tranh phi nghĩa xảy đến, chàng phải từ biệt mẹ già, vợ trẻ để đi chiến đấu.
- Chia tay chàng trong niềm lưu luyến, nhớ thương. Tôi xúc động rót chén rượu đưa tiễn chàng và nói rằng tôi không cần vinh hoa phú quý, mong chàng được bình yên.
2. Thời gian Trương Sinh xa nhà
- Chàng đi được một tuần thì tôi sinh con trai đặt tên là Đản.
- Mẹ chồng tôi ở nhà vì quá thương nhớ con trai nơi chiến trường nên sinh bệnh.
- Tôi ở nhà chăm nom mẹ chồng ân cần, chu đáo, ai ai cũng phải công nhận sự hiền thảo của tôi.
- Mẹ chồng mất, tôi hết lòng ma chay như với mẹ thân sinh vậy.
- Kể từ đó, tôi chỉ còn bé Đản. Thương con chưa gặp cha lần nào, tôi bèn nghĩ cách trỏ bóng trên tường mỗi tối rồi bảo con “Cha Đản lại đến kia kìa!”. Bé Đản ngây thơ tin là thật thường đùa vui cùng chiếc bóng.
3. Trương Sinh trở về và nghi oan.
- Thấm thoắt đã ba năm, giặc Chiêm chịu rút về nước. May mắn biết bao khi thấy chồng bình an trở về. Vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi tủi, hạnh phúc như vỡ òa.
- Biết tin mẹ mất Trương Sinh rất buồn, chàng bèn bế con ra thăm mộ mẹ nhưng tôi chẳng ngờ đâu từ khi chàng trở về lại la mắng tôi không tiếc lời một mực bảo tôi hư thân mất nết không thủy chung với chàng.
- Tính chàng đa nghi lại vội vàng nên vô cùng giận giữ, không để cho tôi thanh minh. Mọi thứ tôi nói đều không thể lọt tai chàng.
4. Vũ Nương thanh minh, được giải oan và sự hối hận của chàng Trương.
- Trước cơn thịnh nộ của chàng, tôi hết lời giải thích, thanh minh, tôi hỏi chàng chuyện kia nhưng chàng cố tình không nói, chàng vẫn mắng nhiếc tôi thậm tệ và đuổi đi mặc cho hàng xóm can ngăn.
- Sau đó, tôi tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng Giang tự tử để chứng minh lòng thành. Dù vẫn còn rất giận nhưng biết tin tôi tự tử chàng cũng động lòng thương, vớt xác lên nhưng không thấy.
- Một đêm, nằm cùng bé Đản, bé chỉ tay lên chiếc bóng trên vách tường và nói đó là cha mình. Chàng bàng hoàng nhận ra nỗi oan tày đình của tôi. Chàng đau đớn, dằn vặt tự trách mình.
- Cạnh bến sông có người tên Phan Lang, vì được Linh phi dưới thủy cung đền ơn cứu mạng nên đã được cứu vớt trong một lần chạy giặc Minh.
- Ở dưới thủy cung, ông ta gặp lại tôi. Tôi đã nhờ Phan Lang chuyển lời và chuyển kỉ vật đến chàng. Ban đầu không tin nhưng khi nhìn thấy vật cũ của tôi mới hốt hoảng tin theo.
- Hôm sau, chàng nghe theo lời dặn, lập đàn giải oan cho tôi. Tôi hiện về đẹp lung linh. Chàng xúc động, nghẹn ngào gọi tôi, tôi chỉ thấp thoáng giữa nói vọng vào lời từ biệt chàng.
- Chàng đau đớn, ân hận, giày vò, vì những cơn ghen mù quáng của mình.
III. KẾT BÀI
Cách 1:
Dù giải oan nhưng liệu rằng chuyện quá khứ vẫn còn đó. Bản thân tôi đã quá sợ cuộc sống trần gian cay nghiệt, sự bất công của xã hội phong kiến thối nát. Có lẽ trở về cũng chẳng sống được những tháng ngày bình yên, vì vậy khi được giải nỗi oan này, tôi liền biến mất. Mong rằng qua câu chuyện của tôi thì các bạn sẽ rút ra được bài học về hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ và thấu hiểu mới có thể duy trì được mái ấm tưởng trừng là cứng cáp nhưng nó thật sự quá mong manh.
Cách 2:
Câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện buồn, chẳng có một hạnh phúc trọn vẹn. Cũng bởi xã hội xưa khiến phụ nữ phải chịu nhiều sự phán xét, không có tiếng nói trong cuộc đời đầy gian khổ của bản thân. Mong là từ câu chuyện của tôi, mọi người sẽ rút ra được kinh nghiệm đó là hạnh phúc của gia đình phải cần cả hai vợ chồng cùng vun đắp mới có thể dài lâu, đừng vì cảm xúc hay cái tôi của bản thân quá lớn mà ích kỷ làm trong tình cảnh của gia đình trở nên tan vỡ. Bởi vì hạnh phúc chính là được xây dựng trên cơ sở tin yêu và tôn trọng lẫn nhau.
CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG
Đề: Em hãy đóng vai nhân vật Vũ Nương và kể lại “Chuyện người con gái Nam Xương”
I. Mở bài
- Vũ Nương dẫn dắt vào câu chuyện.
VD:
Đã hơn một năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan, tôi hiện về nói lời tạ từ rồi ra đi mãi mãi. Tôi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhận cuộc sống dưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nước. Tuy nhiên trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế, nhớ quê hương, nhớ cuộc sống gia đình hạnh phúc trước kia, đặc biệt là con trai. Những kỉ niệm ấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi.
- Khái quát về tình bản thân trải qua
VD:
Tôi tên là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, mọi người yêu quý hay gọi tôi là Vũ Nương. Tôi vốn con nhà nghèo khó nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần chu đáo nên người trong làng khen tôi tính tình thùy mị nết na lại thêm có tư dung tốt đẹp vì thế có bao nhiêu trai làng bám đuổi. Trong đó có chàng Trương Sinh con nhà hào phú. Và cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đó. Chàng đem lòng yêu mến bèn xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới tôi về làm vợ. Có lẽ, cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này khiến cuộc sống của tôi gặp bao khó khăn. Có lẽ, số phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến này chính là khổ cực biết bao!
II. THÂN BÀI
1. Quá trình kết hôn và chung sống với Trương Sinh
- Chồng tôi là Trương Sinh, con một nhà hào phú giàu có ở Nam Xương, nhưng tính lại hay ghen, sợ tôi xinh đẹp, thùy mị như vậy sẽ nhiều người theo đuổi nên chàng vẫn hết sức phòng ngừa.
- Chúng tôi chung sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc, háo hức chờ đón đứa con đầu lòng.
- Đang trong thời gian mặn nồng, hạnh phúc, chiến tranh phi nghĩa xảy đến, chàng phải từ biệt mẹ già, vợ trẻ để đi chiến đấu.
- Chia tay chàng trong niềm lưu luyến, nhớ thương. Tôi xúc động rót chén rượu đưa tiễn chàng và nói rằng tôi không cần vinh hoa phú quý, mong chàng được bình yên.
2. Thời gian Trương Sinh xa nhà
- Chàng đi được một tuần thì tôi sinh con trai đặt tên là Đản.
- Mẹ chồng tôi ở nhà vì quá thương nhớ con trai nơi chiến trường nên sinh bệnh.
- Tôi ở nhà chăm nom mẹ chồng ân cần, chu đáo, ai ai cũng phải công nhận sự hiền thảo của tôi.
- Mẹ chồng mất, tôi hết lòng ma chay như với mẹ thân sinh vậy.
- Kể từ đó, tôi chỉ còn bé Đản. Thương con chưa gặp cha lần nào, tôi bèn nghĩ cách trỏ bóng trên tường mỗi tối rồi bảo con “Cha Đản lại đến kia kìa!”. Bé Đản ngây thơ tin là thật thường đùa vui cùng chiếc bóng.
3. Trương Sinh trở về và nghi oan.
- Thấm thoắt đã ba năm, giặc Chiêm chịu rút về nước. May mắn biết bao khi thấy chồng bình an trở về. Vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi tủi, hạnh phúc như vỡ òa.
- Biết tin mẹ mất Trương Sinh rất buồn, chàng bèn bế con ra thăm mộ mẹ nhưng tôi chẳng ngờ đâu từ khi chàng trở về lại la mắng tôi không tiếc lời một mực bảo tôi hư thân mất nết không thủy chung với chàng.
- Tính chàng đa nghi lại vội vàng nên vô cùng giận giữ, không để cho tôi thanh minh. Mọi thứ tôi nói đều không thể lọt tai chàng.
4. Vũ Nương thanh minh, được giải oan và sự hối hận của chàng Trương.
- Trước cơn thịnh nộ của chàng, tôi hết lời giải thích, thanh minh, tôi hỏi chàng chuyện kia nhưng chàng cố tình không nói, chàng vẫn mắng nhiếc tôi thậm tệ và đuổi đi mặc cho hàng xóm can ngăn.
- Sau đó, tôi tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng Giang tự tử để chứng minh lòng thành. Dù vẫn còn rất giận nhưng biết tin tôi tự tử chàng cũng động lòng thương, vớt xác lên nhưng không thấy.
- Một đêm, nằm cùng bé Đản, bé chỉ tay lên chiếc bóng trên vách tường và nói đó là cha mình. Chàng bàng hoàng nhận ra nỗi oan tày đình của tôi. Chàng đau đớn, dằn vặt tự trách mình.
- Cạnh bến sông có người tên Phan Lang, vì được Linh phi dưới thủy cung đền ơn cứu mạng nên đã được cứu vớt trong một lần chạy giặc Minh.
- Ở dưới thủy cung, ông ta gặp lại tôi. Tôi đã nhờ Phan Lang chuyển lời và chuyển kỉ vật đến chàng. Ban đầu không tin nhưng khi nhìn thấy vật cũ của tôi mới hốt hoảng tin theo.
- Hôm sau, chàng nghe theo lời dặn, lập đàn giải oan cho tôi. Tôi hiện về đẹp lung linh. Chàng xúc động, nghẹn ngào gọi tôi, tôi chỉ thấp thoáng giữa nói vọng vào lời từ biệt chàng.
- Chàng đau đớn, ân hận, giày vò, vì những cơn ghen mù quáng của mình.
III. KẾT BÀI
Cách 1:
Dù giải oan nhưng liệu rằng chuyện quá khứ vẫn còn đó. Bản thân tôi đã quá sợ cuộc sống trần gian cay nghiệt, sự bất công của xã hội phong kiến thối nát. Có lẽ trở về cũng chẳng sống được những tháng ngày bình yên, vì vậy khi được giải nỗi oan này, tôi liền biến mất. Mong rằng qua câu chuyện của tôi thì các bạn sẽ rút ra được bài học về hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ và thấu hiểu mới có thể duy trì được mái ấm tưởng trừng là cứng cáp nhưng nó thật sự quá mong manh.
Cách 2:
Câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện buồn, chẳng có một hạnh phúc trọn vẹn. Cũng bởi xã hội xưa khiến phụ nữ phải chịu nhiều sự phán xét, không có tiếng nói trong cuộc đời đầy gian khổ của bản thân. Mong là từ câu chuyện của tôi, mọi người sẽ rút ra được kinh nghiệm đó là hạnh phúc của gia đình phải cần cả hai vợ chồng cùng vun đắp mới có thể dài lâu, đừng vì cảm xúc hay cái tôi của bản thân quá lớn mà ích kỷ làm trong tình cảnh của gia đình trở nên tan vỡ. Bởi vì hạnh phúc chính là được xây dựng trên cơ sở tin yêu và tôn trọng lẫn nhau.