- Tham gia
- 28/1/21
- Bài viết
- 86,154
- Điểm
- 113
tác giả
SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO LÀO CAI | THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2023 MÔN: NGỮ VĂN Thời gian làm bài: 120 phút, không kể thời gian giao đề |
I. ĐỌC HIỂU . Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi.
Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa
Gió rát mặt, đảo luôn thay hình dạng
Đá củ đậu bay như lũ chim hoang
Cứ mặc nó! Nào hỡi các chiến hữu
Ta bắt đầu thôi. Mây nước đã mở màn…
Sân khấu lô nhô mấy chàng đầu trọc
Người xem ngổn ngang cũng… rặt lính trọc đầu
Nước ngọt hiếm, không lẽ dành gội tóc
Lính trẻ, lính già đều trọc tếu như nhau
[….]
Những giai diệu ngang tàng như gió biển
Những lời ca toàn nhớ với thương
Đêm buông xuống nhìn nhau không rõ nữa
Cứ ngỡ như vỏ ốc cất thành lời.
(Trích Lính đảo hát tình ca trên đảo, Trần Đăng Khoa,
Bên cửa sổ máy bay, Nxb Tác phẩm mới, 1985)
Bên cửa sổ máy bay, Nxb Tác phẩm mới, 1985)
* Cánh gà: Khu vực nằm khuất chéo phía hai bên sân khấu thường có màn vải che kín, dùng làm lối ra vào sân khấu.
Câu 1 (NB). Xác định thể thơ của đoạn trích.
Câu 2 (TH). Hãy tìm hai hình ảnh đặc biệt của sân khấu do những người lính đảo tự tạo ra qua đoạn thơ: Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa.
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa.
Câu 3 (TH). Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu thơ: Những giai điệu ngang tàng như gió biển.
Câu 4 (VD). Anh/chị hãy nhận xét về vẻ đẹp tâm hồn những người lính đảo được thể hiện trong đoạn trích (Trả lời trong khoảng 5-7 dòng).
II. LÀM VĂN
Câu 1 (VDC). Từ nội dung đoạn trích ở phần Đọc hiểu, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của anh/chị về sức mạnh tinh thần lạc quan của con người trong hoàn cảnh khó khăn.
Câu 2 (VDC).
Ngày Tết, Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát. Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy đồng, người hát, nhưng lòng Mị thì đang sống về ngày trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng. Ngày trước, Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao nhiêu người mê, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị.
Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi đã vãn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà. Mãi sau Mị mới đứng dậy, nhưng Mị không bước ra đường chơi, mà từ từ bước vào buồng. Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi chơi Tết. Mị cũng chẳng buồn đi. Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết. Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau! Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra. Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường.