ĐỀ KIỂM TRA GIỮA HỌC KÌ II MÔN NGỮ VĂN 8 CÓ MA TRẬN được soạn dưới dạng file word gồm các thư mục, file, links. Các bạn xem và tải về ở dưới.
I. ĐỌC HIỂU (6.0 điểm)
Đọc trích đoạn sau:
Trên sân ga của tuyến đường sắt Nikôlai[1] có hai người bạn cũ gặp nhau...
– Porphiri đấy à? – Anh béo kêu lên, khi vừa nhác thấy anh gầy. – Đúng là cậu ư? Ôi, ông bạn thân mến của tôi! Bao nhiêu đông qua hè lại chúng mình không gặp nhau rồi!
– Trời! – Anh gầy sửng sốt. – Misa! Bạn từ thuở nhỏ của tôi! Cậu ở đâu ra thế? Hai người bạn ôm nhau hôn đến ba lần, mắt rưng rưng chăm chăm nhìn nhau. Cả hai đều kinh ngạc một cách đầy thú vị.
– Cậu ạ, – anh gầy bắt đầu nói sau khi hôn xong. – Mình quả không ngờ! Đột ngột quá! Nào, cậu nhìn thẳng vào mình xem nào! Ô, trông cậu vẫn đẹp trai như xưa, vẫn lịch thiệp, sang trọng như xưa! ...
– Này anh bạn, bây giờ sống ra sao? – Anh béo hỏi, nhìn bạn mình với vẻ đầy hoan hỉ. – Làm ở đâu? Thành đạt rồi chứ?
– Ừ, mình cũng có đi làm, anh bạn ạ! Hai năm nay mình là viên chức bậc tám, cũng được mề đay “Xtanixláp”[2]. Lương lậu chẳng đáng là bao… nhưng mà thôi, thây kệ nó! Vợ mình dạy nhạc, mình thì làm thêm tẩu thuốc bằng gỗ. Tẩu đẹp lắm cậu ạ! Mình bán một rúp một cái đấy. Nếu ai mua cả chục hay nhiều hơn thì, cậu biết đấy, có bớt chút ít... Còn cậu sao rồi? Chắc là cỡ viên chức bậc năm rồi chứ? Phải không?
– Không đâu, anh bạn ạ, cao hơn thế nữa đấy, – Anh béo nói. – Mình là viên – chức bậc ba rồi… có hai mề đay của Nhà nước.
Anh gầy bỗng dưng tái mét mặt, ngây ra như phỗng đá, nhưng lát sau thì anh ta toét miệng cười mặt mày nhăn nhúm; dường như mắt anh ta sáng hẳn lên. Toàn thân anh ta rúm ró, so vai rụt cổ khúm núm… Cả mấy thứ vali, hộp, túi của anh ta như cũng co rúm lại, nhăn nhó… Chiếc cằm dài của bà vợ như dài thêm ra; thằng Naphanain thì rụt chân vào và gài hết cúc áo lại…
– Dạ, bẩm quan trên, tôi… tôi rất lấy làm hân hạnh ạ. Bạn… nghĩa là bạn… từ thuở nhỏ, thế rồi bỗng nhiên làm chức to thế. Hì hì hì.
– Thôi, cậu đừng nói thế đi! – Anh béo cau mặt. – Sao cậu lại giở giọng thế? Mình với cậu là bạn từ thuở nhỏ – Việc gì cậu lại giở giọng quan cách thế.
– Dạ bẩm quan… Quan lớn dạy gì kia ạ… – Anh gầy cười hì hì, người càng rúm ró hơn. – Quan lớn chiếu cố cho thế này là đội ơn mưa móc cho kẻ bần dân đấy ạ… Dạ bẩm quan trên, thưa đây là con trai tôi Naphanain… và vợ là Luida, theo đạo Luyte đấy ạ…
Anh béo định quở trách điều gì thêm, nhưng gương mặt anh gầy toát ra vẻ kính cẩn, lâng lâng hoan hỉ đến mức anh béo cảm thấy buồn nôn. Anh béo ngoảnh mặt đi và đưa tay từ biệt anh gầy.
Anh gầy nắm ba ngón tay anh béo, cúi gập mình xuống chào và cười lên như một chú tẫu: “Hì hì hì”. Bà vợ mỉm cười. Naphanain kéo chân lại và buông thõng chiếc mũ xuống.
Cả ba người đều sững sờ một cách đầy thú vị.
Ghi chú: anh béo và anh gầy ; trắc nghiệm anh béo và anh gầy ; đọc hiểu anh bé(*) Anton Pavlovich Chekhov (tiếng Nga, phiên âm: An- Tôn Páp-Lô-vích Sê-khốp, 1860–1904) là nhà viết kịch, nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn người Nga.
1. Tuyến đường sắt Nikolai – Đường sắt nối liền Pêtérburg (nay là Lêningrát) và Mátxcơva.
2. Mề đay “Xtanixláp” – Thứ huân chương dành để thưởng cho các quan chức cơ quan dân sự, ở nước Nga trước Cách mạng.
Lựa chọn đáp án đúng nhất:
Câu 1. Nhân vật chính trong truyện ngắn trên là ai?
A. Anh béo B. Gia đình anh gầy
C. Anh gầy D. Anh béo và anh gầy
Câu 2. Đề tài của truyện là gì?
A. Đề tài chiến tranh
B. Đề tài người lính
C. Đề tài tình bạn
D. Đề tài đất nước
Câu 3. Tại sao anh gầy có thái độ “tái mặt, ngây người ra, nhưng lát sau thì toét miệng cười, mắt sáng lên, toàn thân lại co rúm, so vai rụt cổ, khúm núm”?
A. Anh béo tiết lộ mình là quan chức bậc ba và có hai mề đay của nhà nước.
B. Anh béo tiết lộ mình là quan chức bậc năm và có hai mề đay của nhà nước.
C. Anh béo tiết lộ mình có chức vụ cao hơn anh gầy rất nhiều và có quyền hạn cao trong nhà nước.
D. Anh béo tiết lộ mình đã có chức vụ và cả cơ ngơi đồ sộ.
Câu 4. Tính cách nào của anh béo được thể hiện qua từ "lịch thiệp"?
A. Hòa nhã, giản dị luôn khiêm tốn
B. Hòa hợp uyển chuyển đầy lãng mạn.
C. Kiểu cách của kẻ bề trên, tỏ ra khinh người.
D. Biết cách giao tiếp, xử thế theo những phép tắc.
Câu 5. Nghệ thuật châm biếm qua hai nhân vật béo và gầy có ý nghĩa gì?
A. Anh béo đại diện cho tầng lớp người có địa vị cao quý, anh gày là đại diện cho tầng lớp lao động nghèo có lòng tự trọng cao.
B. Người to béo thì có cuộc sống nhẹ nhàng, đầy đủ, sung túc. Ngược lại, người gầy lại là đại diện cho lớp người nghèo khổ.
C. Thái độ phóng khoáng, niềm nở hết lòng vì tình nghĩa của anh béo và sự đối lập mang tính tự ti, tâm lí nô lệ, khuất phục trước quyền lực của anh gầy.
D. Người to béo đại diện cho người có tính cách phóng khoáng. Người gầy là đại diện cho người có tính cách keo kiệt, tính toán.
Câu 6. Dòng nào nói lên chủ đề của truyện?
A. Tình bạn giản dị, trong sáng chân thành thắm thiết
B. Tâm lí khiếp sợ uy quyền khiến cho tình bạn không còn trong sáng
C. Mối quan hệ bạn bè chủ yếu là lợi dụng lẫn nhau.
D. Sự giả dối, là mặt tối trong mọi mối quan hệ trong xã hội.
I. ĐỌC HIỂU (6.0 điểm)
Đọc trích đoạn sau:
ANH BÉO VÀ ANH GẦY
(Trích - Chekhov*)
(Trích - Chekhov*)
Trên sân ga của tuyến đường sắt Nikôlai[1] có hai người bạn cũ gặp nhau...
– Porphiri đấy à? – Anh béo kêu lên, khi vừa nhác thấy anh gầy. – Đúng là cậu ư? Ôi, ông bạn thân mến của tôi! Bao nhiêu đông qua hè lại chúng mình không gặp nhau rồi!
– Trời! – Anh gầy sửng sốt. – Misa! Bạn từ thuở nhỏ của tôi! Cậu ở đâu ra thế? Hai người bạn ôm nhau hôn đến ba lần, mắt rưng rưng chăm chăm nhìn nhau. Cả hai đều kinh ngạc một cách đầy thú vị.
– Cậu ạ, – anh gầy bắt đầu nói sau khi hôn xong. – Mình quả không ngờ! Đột ngột quá! Nào, cậu nhìn thẳng vào mình xem nào! Ô, trông cậu vẫn đẹp trai như xưa, vẫn lịch thiệp, sang trọng như xưa! ...
– Này anh bạn, bây giờ sống ra sao? – Anh béo hỏi, nhìn bạn mình với vẻ đầy hoan hỉ. – Làm ở đâu? Thành đạt rồi chứ?
– Ừ, mình cũng có đi làm, anh bạn ạ! Hai năm nay mình là viên chức bậc tám, cũng được mề đay “Xtanixláp”[2]. Lương lậu chẳng đáng là bao… nhưng mà thôi, thây kệ nó! Vợ mình dạy nhạc, mình thì làm thêm tẩu thuốc bằng gỗ. Tẩu đẹp lắm cậu ạ! Mình bán một rúp một cái đấy. Nếu ai mua cả chục hay nhiều hơn thì, cậu biết đấy, có bớt chút ít... Còn cậu sao rồi? Chắc là cỡ viên chức bậc năm rồi chứ? Phải không?
– Không đâu, anh bạn ạ, cao hơn thế nữa đấy, – Anh béo nói. – Mình là viên – chức bậc ba rồi… có hai mề đay của Nhà nước.
Anh gầy bỗng dưng tái mét mặt, ngây ra như phỗng đá, nhưng lát sau thì anh ta toét miệng cười mặt mày nhăn nhúm; dường như mắt anh ta sáng hẳn lên. Toàn thân anh ta rúm ró, so vai rụt cổ khúm núm… Cả mấy thứ vali, hộp, túi của anh ta như cũng co rúm lại, nhăn nhó… Chiếc cằm dài của bà vợ như dài thêm ra; thằng Naphanain thì rụt chân vào và gài hết cúc áo lại…
– Dạ, bẩm quan trên, tôi… tôi rất lấy làm hân hạnh ạ. Bạn… nghĩa là bạn… từ thuở nhỏ, thế rồi bỗng nhiên làm chức to thế. Hì hì hì.
– Thôi, cậu đừng nói thế đi! – Anh béo cau mặt. – Sao cậu lại giở giọng thế? Mình với cậu là bạn từ thuở nhỏ – Việc gì cậu lại giở giọng quan cách thế.
– Dạ bẩm quan… Quan lớn dạy gì kia ạ… – Anh gầy cười hì hì, người càng rúm ró hơn. – Quan lớn chiếu cố cho thế này là đội ơn mưa móc cho kẻ bần dân đấy ạ… Dạ bẩm quan trên, thưa đây là con trai tôi Naphanain… và vợ là Luida, theo đạo Luyte đấy ạ…
Anh béo định quở trách điều gì thêm, nhưng gương mặt anh gầy toát ra vẻ kính cẩn, lâng lâng hoan hỉ đến mức anh béo cảm thấy buồn nôn. Anh béo ngoảnh mặt đi và đưa tay từ biệt anh gầy.
Anh gầy nắm ba ngón tay anh béo, cúi gập mình xuống chào và cười lên như một chú tẫu: “Hì hì hì”. Bà vợ mỉm cười. Naphanain kéo chân lại và buông thõng chiếc mũ xuống.
Cả ba người đều sững sờ một cách đầy thú vị.
(Truyện ngắn A. SêKhốp, NXB Hồng Đức, 2013)
Ghi chú: anh béo và anh gầy ; trắc nghiệm anh béo và anh gầy ; đọc hiểu anh bé(*) Anton Pavlovich Chekhov (tiếng Nga, phiên âm: An- Tôn Páp-Lô-vích Sê-khốp, 1860–1904) là nhà viết kịch, nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn người Nga.
1. Tuyến đường sắt Nikolai – Đường sắt nối liền Pêtérburg (nay là Lêningrát) và Mátxcơva.
2. Mề đay “Xtanixláp” – Thứ huân chương dành để thưởng cho các quan chức cơ quan dân sự, ở nước Nga trước Cách mạng.
Lựa chọn đáp án đúng nhất:
Câu 1. Nhân vật chính trong truyện ngắn trên là ai?
A. Anh béo B. Gia đình anh gầy
C. Anh gầy D. Anh béo và anh gầy
Câu 2. Đề tài của truyện là gì?
A. Đề tài chiến tranh
B. Đề tài người lính
C. Đề tài tình bạn
D. Đề tài đất nước
Câu 3. Tại sao anh gầy có thái độ “tái mặt, ngây người ra, nhưng lát sau thì toét miệng cười, mắt sáng lên, toàn thân lại co rúm, so vai rụt cổ, khúm núm”?
A. Anh béo tiết lộ mình là quan chức bậc ba và có hai mề đay của nhà nước.
B. Anh béo tiết lộ mình là quan chức bậc năm và có hai mề đay của nhà nước.
C. Anh béo tiết lộ mình có chức vụ cao hơn anh gầy rất nhiều và có quyền hạn cao trong nhà nước.
D. Anh béo tiết lộ mình đã có chức vụ và cả cơ ngơi đồ sộ.
Câu 4. Tính cách nào của anh béo được thể hiện qua từ "lịch thiệp"?
A. Hòa nhã, giản dị luôn khiêm tốn
B. Hòa hợp uyển chuyển đầy lãng mạn.
C. Kiểu cách của kẻ bề trên, tỏ ra khinh người.
D. Biết cách giao tiếp, xử thế theo những phép tắc.
Câu 5. Nghệ thuật châm biếm qua hai nhân vật béo và gầy có ý nghĩa gì?
A. Anh béo đại diện cho tầng lớp người có địa vị cao quý, anh gày là đại diện cho tầng lớp lao động nghèo có lòng tự trọng cao.
B. Người to béo thì có cuộc sống nhẹ nhàng, đầy đủ, sung túc. Ngược lại, người gầy lại là đại diện cho lớp người nghèo khổ.
C. Thái độ phóng khoáng, niềm nở hết lòng vì tình nghĩa của anh béo và sự đối lập mang tính tự ti, tâm lí nô lệ, khuất phục trước quyền lực của anh gầy.
D. Người to béo đại diện cho người có tính cách phóng khoáng. Người gầy là đại diện cho người có tính cách keo kiệt, tính toán.
Câu 6. Dòng nào nói lên chủ đề của truyện?
A. Tình bạn giản dị, trong sáng chân thành thắm thiết
B. Tâm lí khiếp sợ uy quyền khiến cho tình bạn không còn trong sáng
C. Mối quan hệ bạn bè chủ yếu là lợi dụng lẫn nhau.
D. Sự giả dối, là mặt tối trong mọi mối quan hệ trong xã hội.